top of page

Chị

  • Writer: Linh Bui
    Linh Bui
  • Feb 14, 2018
  • 2 min read

Cuối cùng hôm nay chị đã chịu nói với mình rằng, điều chị sợ nhất, đó chính là mọi người lần lượt bỏ chị mà đi.


Một người phụ nữ thành đạt cùng nỗi sợ giản đơn.


Rồi, chị òa khóc. Đã bao nhiêu năm, tuyệt nhiên chưa hề thấy giọt nước nào đọng trên khóe mắt người đàn bà này. Vậy mà hôm nay, chẳng hiểu nước mắt ở đâu được dịp cứ thế tuôn xối xả, đủ để gột rửa hết mớ cáu bẩn hỗn độn trong cảm xúc. Mình đứng ngẩn 1 hồi, chẳng biết làm gì với tấm vai gầy đang run lên, nức nở từng đợt kia. Nên mình ôm chị, và khóc.



Chuyện gia đình của chị, mình biết rõ lắm ấy. Mỗi lần cãi vã xong, như thường lệ, chị sẽ lấy xe chở mình đi 1 vòng Sài Gòn. Có khi vung tiền quên sầu, có khi chỉ dạo 1 vòng rồi về. Mình hỏi chị có ổn không. Chị chẳng nói năng gì, chỉ đáp lại bằng ánh nhìn buồn man mác. Nhiều lần mình tự hỏi, sao chị không chịu biểu lộ chút cảm xúc nào thế nhỉ? Hoặc chị vẫn khóc đấy, song chị trách mình càng lớn càng xa chị, nên chả thèm sẻ chia.

Có mấy bận, mình còn nghe được tiếng đổ vỡ. Mình tức quá, bảo là sau không “diệt” nỗi u sầu tận gốc luôn đi? Chị kêu là chị cũng quen rồi, vả lại lỡ đứt gánh giữa đường, người khổ sẽ là con chị. Bây giờ thì mình lớn hơn một chút, mà mãi chẳng hiểu được cái lý do chị hay vịn vào ấy.


Mấy lần ngồi yên sau chị chở, mình kêu chị ơi mệt mỏi quá thì cứ khóc đi. Cứ ôm phiền muộn hoài sẽ chết yểu đấy. Chị cười khẩy, kêu là tao chẳng sợ khóc đâu, nhưng mà tức lắm mày ạ. Nỗi buồn thì cứ vụn vặt, vỡ ra thành từng mảng rồi xô đập vào nhau. Rõ ràng là buồn, vậy mà chẳng khóc được.


Bây giờ thì chị nín khóc rồi.


Chúc mừng sinh nhật chị, thiệt sớm!

Comments


bottom of page